Nếu định danh một cách đơn giản: “Du khách là người đi khám phá vùng đất mới”, thì thế giới có 200 nước (số tròn), với mỗi du khách, 199 nước còn lại sẽ là “vùng đất mới” cần đặt chân tới.
Trời phú cho dãy Hymalaya bao la hùng vĩ đến thế nào, thì Việt Nam vẫn là điểm hấp dẫn du khách với những đặc trưng riêng. Có thể nói, tài nguyên du lịch là bình đẳng cho mọi quốc gia.
Nhưng tận dụng được, giữ chân được du khách chưa bao giờ dễ dàng; vì vậy, khai thác tài nguyên du lịch luôn là những câu chuyện mở và tiếp nối.
Mặc dù vậy, tôi khá “sốc” khi biết Chủ tịch Tập đoàn Liên Thái Bình Dương (IPP) Johnathan Hạnh Nguyễn, ông chủ chuyên phân phối các thương hiệu xa xỉ Hermès, Versace, Chanel, người kiểm soát chuỗi cửa hàng hiệu và thức ăn nhanh tại 2 sân bay lớn nhất nước, cũng cảm thấy cô đơn.
Để xây dựng chuỗi cửa hàng ở Nội Bài, Tân Sơn Nhất, Johnathan Hạnh Nguyễn đã đáp xuống sân bay nhiều nước.
Ông hiểu rằng, sân bay chính là “cửa ngõ quốc gia”; là hình ảnh ban sơ của tổ quốc. Ánh mắt đầu tiên của khách quốc tế dừng lại ở nhân viên hải quan, nhưng trong cảm nhận của họ, là hiện thân cho phong cách làm việc của quốc gia đó.
Tương tự, mỗi sản phẩm ở cửa hàng miễn thuế, cửa hàng lưu niệm cũng tạo ấn tượng cho du khách như những tinh hoa, trí tuệ của toàn bộ quốc gia.
Trở về nước, ông mải miết tìm nhà cung cấp. Ông gặp người nọ người kia, nói với họ những điều tâm huyết nhất. Trong 25-30 người cũng có 1-2 người đáp ứng được những tiêu chí IPP đưa ra.
Nhưng làm “thủ công” như thế bao giờ mới đạt được khát vọng? Trong khi sân bay Tân Sơn Nhất, sân bay Nội Bài mỗi năm hơn 30 triệu khách quốc tế đi qua, những người khao khát như ông cảm nhận rất rõ cơ hội trôi qua từng ngày như cát qua kẽ tay.
Vietnam Airlines cũng vậy, mất tới 4-5 năm để đưa được 52 loại trái cây từ các vùng miền đất nước lên máy bay.
Johnathan Hạnh Nguyễn bộc lộ nguyên vẹn cảm xúc: “Nhu cầu của khách hàng rất lớn, sản phẩm không đủ bán. Nhân viên của chúng tôi phải “ăn đong”, đi khắp các vùng miền để tìm mua. Từ Đà Lạt tới Sóc Trăng, Bắc Cạn, Hòa Bình…”.
Bà Trần Thanh Hà, Phó trưởng phòng tiêu chuẩn, Ban dịch vụ hành khách, Vietnam Airlines chia sẻ, có rất, rất nhiều sản phẩm vùng miền vô cùng quý giá mà bản thân chúng tôi - những người xây dựng tiêu chuẩn phục vụ hành khách trên chuyến bay, chưa hề biết đến”.
Nhưng để vào được “cửa ngõ quốc gia” - lên máy bay các hãng hàng không, hay cửa hàng miễn thuế, cửa hàng lưu niệm ở sân bay thì phải chuyển các túi, hộp đựng sản phẩm bằng nilon sang bằng vỏ tre hoặc vỏ giấy, hay túi vải.
Không chỉ là chất lượng, tiêu chuẩn quốc tế, mà bao bì phải được chăm sóc kỹ lưỡng. Bao bì - túi đựng sản phẩm trước hết phải sang trọng (đương nhiên); còn phải thân thiện môi trường và rất cần bền đẹp để du khách về nước họ rồi, vẫn có thể sử dụng khi đi mua sắm.
Thêm nữa, nó phải hữu ích ngay khi du khách đang ở Việt Nam. Đó là những thông tin thiết yếu, chẳng hạn chiếc túi có thể in hình ảnh những biểu tượng của đất nước, con người Việt Nam như Vịnh Hạ Long, Cao nguyên đá Đồng Văn, Hang động Sơn Đoòng… Nó cũng là thông tin gợi ý địa điểm du lịch thú vị cho du khách.
Theo Johnathan Hạnh Nguyễn, hình ảnh đất nước phải đặt lên vị trí hàng đầu trên bao bì sản phẩm.
Có thể du khách không biết Việt Nam có những trái cây nổi tiếng nào, nhưng họ biết Việt Nam là xứ nhiệt đới.
Thế nên, bất cứ trái cây nào đựng trong giỏ, túi xách có tên Việt Nam thì người ta hình dung ra ngay đây là trái cây xứ nhiệt đới - một trong những món quà thiên nhiên đáng được thưởng thức.
Ngay cả sản phẩm đồ thủ công tinh xảo, việc gắn tên nước Việt Nam cũng là cần thiết.
Tôi từng đến nhà một anh bạn có sở thích du lịch; bộ đồ sưu tập của anh không chỉ có trong tủ kính, đặt trang trọng trong phòng khách, mà còn có những chiếc mũ đan bằng lá cọ châu Mỹ; những linh vật của châu Á; mặt nạ của thổ dân châu Phi… được sắp xếp một cách nghệ thuật dọc cầu thang lên phòng khách, lối ra ban công. Điều đáng nói là mỗi hiện vật đều gắn tên quốc gia.
Chắc hẳn ai cũng rất tự hào khi không phải khoe, mà khách vẫn biết chủ nhà từng in dấu lên những chân trời nào. Việc quảng bá tên nước trên sản phẩm đắc địa biết bao!
Không phải sản phẩm nào cũng cầu kỳ như trên. Chúng chỉ áp dụng khi đi vào hệ thống phân phối nơi “cửa ngõ quốc gia”.
Nhưng góc nhìn này cho thấy, ngay cả những người khổng lồ về nguồn lực tài chính và quản trị cũng có thể “cô đơn”, loay hoay tìm nguồn cung ứng.