Sau khi kết thúc chương trình, tôi mới hiểu ra tại sao nhà tổ chức phải ghi câu "Không kèm theo trẻ em" trong thiệp mời. Đó là chương trình dành cho người lớn, vì sản phẩm được giới thiệu trong buổi tiệc là một loại rượu chứ nào phải sữa tươi và các show diễn phục vụ quan khách cũng không phù hợp với thiếu niên nhi đồng. Ấy vậy mà một số bậc cha mẹ vô tư dắt con nhỏ đến dự, rồi để con chạy lăng quăng, la hét ầm ĩ - điều mà lẽ ra không nên xảy ra.
Và tôi thông cảm cho nhà tổ chức buổi tiệc tối hôm đó vì số lượng khách đến dự đã vượt quá số người được mời. Nhà hàng phải kê thêm một số bàn (đồng nghĩa với việc nhà tổ chức phải chi thêm một số tiền) cho những vị khách đến trễ hoặc… không mời mà tới. Có thể nhiều người đã không nhìn thấy câu "Thiệp dành cho 1 người", hoặc cũng có thể đọc thấy rồi nhưng… coi như không, vẫn 1 kèm 1 (chồng dắt thêm vợ, vợ mang chồng theo, bạn gái đi với bạn trai, bồ bịch đi với nhau…) thậm chí 1 kèm 2 (hai vợ chồng kèm theo đứa con) hoặc 2 kèm 1 (2 chàng rủ thêm 1 người bạn) đến dự tỉnh queo. Làm ăn ở VN lâu ngày hầu như doanh nghiệp nước ngoài nào cũng ít nhất một lần trải qua "kinh nghiệm thương đau", "cắn răng chịu đựng" trong những trường hợp như vừa kể.
Cái câu "Vui lòng mang theo thiệp mời khi đến dự" bao hàm nhiều ý nghĩa. Trước hết, đó là việc tổng kết số khách đến tham gia chương trình so với số thiệp đã phát ra, để biết được sự quan tâm của khách đối với công ty mình. Thứ hai, thường những chương trình như vậy đều có quà tặng cho khách, mỗi thiệp mời sẽ được ban tổ chức trao cho 1 phiếu nhận quà lúc đến dự và khách đưa lại cho tổ tiếp tân để nhận 1 phần quà lúc ra về. Phần này coi vậy chứ cũng nhức cái đầu không thua gì chuyện buộc phải kê thêm bàn ghế. Có lần dự một buổi họp mặt nhân dịp xuân về tết đến, cô bạn phụ trách quan hệ đối ngoại của công ty tổ chức buổi gặp gỡ thành khẩn xin lỗi tôi và một vài đồng nghiệp về chuyện… hết quà tặng! Cô méo mặt giải thích về sự cố xảy ra ngoài ý muốn rằng có một số "khách không mời mà đến" đã chủ ý tranh thủ về trước để nhận quà… Chuyện phát phiếu nhận quà tuy có vẻ không được "văn minh" cho lắm nhưng nó rất cần thiết trong việc giúp nhà tổ chức đỡ bối rối trong thời buổi vàng thau lẫn lộn, thật giả khó lường.
Ở buổi tiệc nói trên, ai cũng ăn mặc tao nhã, đẹp, nhất là quý bà quý cô, không khác gì đi dự tiệc cưới. Trong một không gian sang trọng và lịch thiệp như vậy, nếu ăn mặc lôi thôi lếch thếch thì chắc cũng "chẳng chết thằng Tây nào", nhưng nó sẽ biến bạn thành một kẻ "lập dị", "hổng giống ai". "Trang phục trang trọng", có lẽ đây là điều duy nhất được khách khứa chấp hành nghiêm túc theo thư mời. Nhưng chừng ấy thôi làm sao bù đắp cho những khiếm khuyết mà người ta yêu cầu, in rõ ràng lên thiệp?
Những thói quen bị "dị ứng"
Một hướng dẫn viên du lịch (xin giấu tên) sau nhiều năm trong nghề đã liệt kê những hành vi khi ăn uống của người Việt hay bị người nước ngoài "dị ứng":
- Không chịu dùng muỗng, nĩa chung để lấy thức ăn mà cứ điềm nhiên chọc đũa, muỗng của mình vào phần thức ăn chung.
- Ăn ít, bỏ phí nhiều. Chưa có thói quen gói thức ăn thừa đem về nhà sử dụng tiếp.
- Vứt bừa xương xẩu, giấy lau xuống sàn nhà.
- Nói to và nhiều trong khi ăn.
- Dễ dàng quát mắng, nạt nộ nhân viên phục vụ khi chưa được phục vụ vừa ý.