Câu chuyện giữ vàng

Bao đời ông chỉ ngắm vàng qua bụi chuối, ông hãy chôn hũ xuống và nghĩ rằng trong hũ vẫn đầy vàng.
Ngày xưa có một địa chủ, được ông cha truyền báu vật, đó là những thỏi vàng ròng  mạ chì, đặt trong hũ, chôn sâu dưới đất, trên là bụi chuối xanh um. Thời đó, nhà giầu không giấu của trong nhà, sợ cướp!

Gia đình địa chủ sống với bảo hiểm bằng vàng nhưng hầu như không dùng đến. Vàng càng lên giá, ông càng vui, sáng sáng, chiều chiều để mắt bụi chuối với niềm vui sướng âm ỉ, râm ran.

Khoảng đôi ba năm, ông lại đốn bụi chuối, kiểm hũ vàng, bổ sung vào hũ những chiến quả cũng là những thỏi vàng tích lợi nhuận từ buôn bán, sang nhượng đất đai, thu tô thuế, cho vay nặng lãi...

Địa chủ có người con tây học trở về muốn mở mang cơ nghiệp, làm dự án nông nghiệp, tiểu thủ công nghiệp nhằm tăng lợi nhuận hơn địa tô của cha. Người con ngỏ lời nhờ cha đứng ra vay mượn vốn, nhưng cha lảng tránh. Người con cắn răng vay lãi suất cao để phát triển dự án, chầy trật...

Sáng sáng, chiều chiều, đêm đêm, địa chủ đi qua, nhìn về bụi chuối, với lòng mãn nguyện về sự an toàn của tài sản, sự giàu có theo di chúc ông cha để lại rằng “hãy tích trữ vàng”.

Một sáng, bụi chuối tung ra, ông địa chủ ôm hũ rỗng thét gào thảm thiết, thê lương,... Mọi người kéo đến thăm hỏi sự tình. Sau khi nghe sự việc, một ông già nói:

- Bao đời ông chỉ ngắm vàng qua bụi chuối, ông hãy chôn hũ xuống và nghĩ rằng trong hũ vẫn đầy vàng.

Mọi người bỏ đi. Người con lấy làm ngạc nhiên về số vàng gia truyền lớn như vậy. Anh ta an ủi cha.

- Cụ già nói đúng, rồi đây chúng ta lại có vàng và sử dụng vàng tích cực hơn!
  • Tags: