Nỗi niềm này chắc không phải ai cũng gặp. Tôi chẳng may cha sinh mẹ đẻ không nhặt được một nét tàm tạm nào của cha lẫn mẹ, thậm chí của các anh, chị tôi. Từ bé lớn lên chưa ý thức gì lại chẳng bao giờ biết đến việc soi gương nên mọi người á ố chỉ trỏ rồi ám chỉ nọ kia tôi cũng chả mảy may quan tâm. Lớn lên rồi trở thành thiếu nữ, tôi đã vứt ngay cái gương trong lần đầu nhìn vào nó. Cha mẹ ơi sao lại sinh ra tôi có bộ mặt vô duyên đến vậy, mắt ti hí, mũi tẹt, răng khấp kha khấp khểnh. Lại gầy nhẳng gầy nheo kiểu màn hình phẳng nữa. Túm lại là đến tôi nhìn tôi còn thấy chán. Cả tuổi học trò trôi qua chẳng có lấy một bạn trai thân thân nào mặc dù tôi ra sức chủ động làm quen và kết thân. Nhưng bọn nó sợ tôi hay sao í. Rồi khi đọc trong tập truyện ngắn của Nam Cao có một truyện tiêu đề là “Cái mặt không chơi được” thì tôi đã hiểu ra về khuôn mặt “khó gọi thành tên” của mình. Tôi đành ngậm ngùi tự an ủi mình ít ra cũng có một người đàn ông đồng cảnh ngộ cho dù đã cách xa tôi rất nhiều thế hệ.
Vậy mà một ngày tôi được khen là “Em rất xinh”. Choáng váng hơn là lại từ một chàng trai có hình thức hết xảy. Tôi nghĩ mình bị ù tai và thực sự tôi không dám hình dung ra bộ mặt của mình lúc “ngẫn” ra như thế nữa, eo ôi chắc là kinh khủng lắm. Thế nhưng chàng chỉ vào tôi một cách rất dịu dàng và nói: “Anh đang nói em đó”.
Tôi bối rối chỉ muốn tìm chỗ nào chui cho khỏi xấu hổ. Vì lời khen lần đầu được nghe đó thì ít mà bối rối vì không hiểu sao tôi lại tin vào lời khen đó thì nhiều. Tôi bỗng tin rằng mình không đến nỗi nào. Tôi bỗng tin rằng mình có thể làm cho một ai đó cảm động. Tôi bỗng tin rằng mình có nét đẹp mà không phải ai cũng có thể nhìn ra. Người nhìn ra vẻ đẹp của tôi phải là một người… cũng rất đẹp, giống tôi. Sự tự tin dường như đã thay đổi con người tôi. Tôi thoải mái và dễ chịu hơn. Tôi không để ý đến việc mọi người chê tôi thế nào nữa mà tôi chủ động “khen” tôi sau mỗi ngày, mỗi lần gặp gỡ. Tôi tập thể thao, tôi đến những chỗ đông người, tôi tham gia các sự kiện văn hóa, tôi đi sinh nhật, đi đám cưới, đi gặp họ hàng, bạn cũ… Lạ thật, dường như mọi người cũng đỡ khó chịu với bộ mặt của tôi hơn hay sao ý. Tôi thấy mọi người cởi mở hơn với tôi, cười nhiều hơn và có một vài người khác giới trao ánh mắt “đặc biệt” với tôi. Tôi gậm nhấm điều này một cách rất trân trọng. Và tôi quyết định: soi gương.
Một cô gái xấu xí trong gương, nhưng cô gái này có điều gì rất hớn hở. Một sự hớn hở trên khuôn mặt xấu xí khiến cho đôi mắt híp của cô càng chả nhìn thấy đâu. Còn hàm răng khấp khểnh thì cứ trực nhe ra. Lạ thật. Tôi thấy vẫn xấu nhưng không còn giống kiểu “cái mặt không chơi được” nữa mà là chuyển sang dạng khác.
Vậy tại sao chàng hot boy đó lại khen tôi xinh nhỉ?