Khi cả nhà vừa vào đến sảnh khách sạn để làm thủ tục check – in thì bọn trẻ ào vào thăm thú, ngắm nhìn, sờ nắn mọi thứ bày biện trong khuôn viên rộng rãi, đẹp đẽ, sang trọng, mát mẻ đó. Ai cũng cảm thấy dễ chịu sau chặng đường dài ngồi trên xe ô tô. Chợt tiếng đàn piano vang lên thánh thót, một bản nhạc du dương, quen thuộc được đánh lên. Khách khứa ai cũng ngạc nhiên thú vị, mọi người nhìn cô bé đang thích thú lướt trên phím đàn trầm trồ khen ngợi. Cả những cô chú nhân viên của khách sạn cũng phải dừng lại hết mọi việc để nhìn cô bé con chơi hết bản đàn vui tươi, nhí nhảnh. Đoàn của nhà cô bé cũng bất ngờ vì mọi khi bạn í hay xấu hổ, phải nịnh nọt, dọa dẫm hết hơi cô bé mới chịu biểu diễn, vậy mà hôm nay thì đúng là bất ngờ quá.
Ai cũng trầm trồ, ngồi rất sâu trong một góc rất kín là bố cô bé. Người đàn ông cố tỏ ra bình thản nhưng thật khó dấu nổi. Mũi anh nở tung, cánh mũi giật giật. Đúng là bõ công bao ngày tháng kẽo kẹt đưa nhau đi học chẳng quản nắng mưa, bõ công đầu tư mua bao nhiêu sách nhạc, cùng con đi xem khá nhiều buổi biểu diễn để khơi dậy niềm cảm hứng cho con…
Bỗng “uỵch” – bản nhạc vừa kết thúc thì tiếng một ông tây vang lên đầy giận giữ, xì xà xì xồ và xa xa là cái chai coca nhựa nằm lăn lóc vẫn còn sủi bọt tăm mà dường như ông đã vừa cầm để ném về phía các cô lễ tân một cách đầy giận dữ. Mọi người có mặt tại sảnh lúc ấy lại được một phen tò mò. Rồi ông tây nhảy lò cò chỉ bằng một chân. Thì ra ông ý đau chân, vào khách sạn làm thủ tục lấy phòng mà tất cả nhân viên lại mải nghe đàn mà không để í để phục vụ ông í, quá giận dữ nên ông ta không kiềm chế được…
Bọn trẻ con nhà tôi nhìn ông Tây lông lá hung dữ với bộ mặt đầy ngạc nhiên, sợ hãi, nhưng chỉ một lúc sau, có một đứa cảm thấy hết sợ hay sao í, bỗng cười lăn cười bò. Thế là cả lũ trẻ cũng thi nhau cười lăn cười bò. Người lớn lúc nãy thấy bất ngờ vì cách hành xử của ông Tây xong thì bây giờ nhìn nhau tủm tỉm cười. Ông Tây hình như cũng tự cảm thấy xấu hổ vì cách xử sự thô tục của mình hay sao nên ngồi thừ ra như tượng gỗ.
Suốt kỳ nghỉ đó, ông Tây lại thành một người bạn của đoàn tôi. Bọn trẻ đã không còn sợ ông ta nữa vì ông rất gần gũi, vui vẻ, thân thiện. Bọn chúng còn vui vì được giao lưu văn hóa suốt ngày với ông khi dạy ông nói tiếng Việt và ông ta thì dạy bọn trẻ nói tiếng Anh. Màn “phi chai” coca bọn trẻ con vô tâm thi thoảng lại nhắc lại rồi hỏi ông hàng loạt câu hỏi. Ông Tây chỉ cười không nói gì.
Đúng hôm đó vừa xảy ra một vụ tai nạn nổ máy bay ở Nam Phi và tin tức đăng đầy trên các phương tiện thông tin đại chúng. Cả ngày chúng tôi không thấy ông khách nước ngoài đâu. Hôm sau là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, chúng tôi ồn ào thu dọn đồ đạc lòng không khỏi thắc mắc về sự biến mất của ông bạn mới.
Ngồi trên xe ra sân bay, tôi kiểm tra thư và nhận được một email người gửi chính là tên của ông ta. Thư vẻn vẹn vài dòng: Xin thứ lỗi cho tôi. Bản nhạc mà cô bé chơi hôm đó làm tôi nhớ đến đứa con gái nhỏ đã mất cùng vợ tôi trong một chuyến tai nạn hàng không cách đây 5 năm. Hôm qua, tôi đã trải qua một đêm kinh hoàng sau khi biết lại có thêm một vụ nổ máy bay nữa. Rất mong mọi người hiểu và thứ lỗi cho tôi.
Tôi nhìn bọn trẻ con đang trêu đùa nhau ném vỏ cái chai coca nhựa mồm không ngớt hỏi nhau ông Tây đi đâu mất chưa kịp chia tay, càng nghĩ càng thấy thương cho một người cha cô đơn...